Hà nội những ngày mưa, thế là mùa đông cũng đã về, cứ mưa là lòng
anh lại buồn, và sao mà nhớ em đến
thế. Ngày anh và em gặp nhau cũng thật tình cờ, tưởng chừng như
gặp đó rồi sẽ quên đó,
Nếu ta đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ
ngày hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, ta sẽ phải hối tiếc rất nhiều
vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để quan tâm, để chia sẽ, để
được nói lên nhưng nỗi lòng mà anh ấp ủ cùng em.
Em à! Anh phải làm sao đây, cái cảm giác nhớ thương em cứ
lớn dần theo thoi gian , nhớ em đã là thói quen, là quán tính trong anh và
gặp em, yêu em đã là định mệnh, mà cái gì thuộc về quán tính, thuộc về định
mệnh là mãi mãi không hề thay đổi phải không em?
Nếu nỗi nhớ là có giới hạn, có lẽ anh trở thành người
ích kỷ mất em ơi! Anh sẽ phải xin lỗi những người đang yêu và đã yêu,
vì anh - chính anh đang đong đầy nôỗi nhớ gửi trọn mình em.
Từ khi gặp em, yêu em anh mới cảm nhận được niềm hạnh phúc, những
dự định, những ước mơ trong cuộc sống bỗng trở nên thi vị hơn, đáng phấn đấu
hơn khi có người đồng hành.
Em biết không, gặp em anh nhận ra hạnh phúc thật đơn giản, hạnh
phúc là có một ai đó để nhớ, để thương, để chờ để đợi, niềm hạnh
phúc nhất đó là được gặp em, được nghe em nói, được ngồi cạnh em.Bên
cạnh em anh mới cảm nhận được giá trị của thời gian, bên em sao thời gian
trôi nhanh đến thế, thời gian như đang thách thức, đang trêu đùa trên nỗi
nhớ của anh…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét